Nhận thấy Min Yoongi có chút thất thần, Park Jimin đi trước cậu vài bước rồi đột nhiên dừng lại. Từ đằng sau, đầu cậu liền đụng phải tấm lưng dày rộng của hắn.
Để che dấu đi sự ngượng ngùng đầy xấu hổ, Min Yoongi cúi gằm mặt xuống đất, giọng điệu thiếu điều muốn hét lớn.
Min YoongiTự nhiên dừng lại làm cái gì vậy hả?
Park JiminEm đang mất tập trung
Park Jimin khẽ mím môi, răng cắn chặt nén nhịn cười, nếu không đối phương sẽ rất mất mặt, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy cậu mất tập trung đến như vậy.
Nhìn ra được Park Jimin đang lén cười nhạo mình, Min Yoongi cảm thấy không vui, tông giọng đột nhiên lên cao tỏ rõ sự tức giận.
Min YoongiKhi nào mới đến cái nhà hàng gì đó mà anh nói?
Min YoongiTôi còn rất nhiều việc cần phải làm
Park JiminĐừng giận, dù em có nhiều việc đến cỡ nào cũng không được bỏ bê sức khỏe của bản thân
Park JiminEm đó, gầy như vậy rồi còn cậy mạnh cái gì?
Park Jimin vừa an ủi vừa giải thích.
Min Yoongi biết rõ hắn chẳng phải loại công tử nhà giàu chỉ biết sống dựa vào khối tài sản kếch xù của cha mẹ, nhưng dù sao cậu sẽ không cho phép bất cứ ai dám lên mặt dạy đời mình như vậy, châm chọc trả lời.
Min YoongiNgười làm công ăn lương như tôi làm sao dám so sánh với đại thiếu gia nhà họ Park như anh, hứ!
Park Jimin khẽ nhướn mày, đây không phải lần đầu tiên Min Yoongi tức giận buông lời tổn thương đến hắn, cho nên cũng không mấy để tâm. Nụ cười đẹp đẽ vẫn nở trên môi, hắn nhẹ nhàng kéo eo cậu, không quên đưa tay đánh lạc hướng, chỉ vào một bảng hiệu nhà hàng gần đó.
Park Jimin vốn là khách quen của nhà hàng này, vừa bước vào cửa đã có phục vụ lập tức chạy đến đón tiếp nồng hậu.
Phục vụNgài Park, ngài đến ăn trưa à?
Park Jimin khẽ gật đầu, sau đó không nhanh không chậm điềm tĩnh hỏi.
Park JiminCòn chỗ nào đẹp cho hai người ngồi không?
Cái ôm thân mật của Park Jimin đứng trước nhiều người khiến cậu có chút không quen. Cậu muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng ngược lại càng bị đối phương dùng sức siết chặt hơn.
Người phục vụ lịch sự trả lời.
Phục vụChắc chắn rồi ạ, ông chủ đã đặc biệt dặn dò bàn VIP phải luôn để lại cho ngài
Park JiminCảm ơn, chúng tôi tự sang đó được rồi, không làm phiền cậu nữa
Phục vụVâng ạ, nếu ngài có yêu cầu gì thêm cứ gọi cho tôi
Park Jimin nhận lấy cuốn sổ thực đơn từ tay cậu phục vụ rồi đưa đến trước mặt cậu.
Park JiminĐây, nhường em chọn trước
Min YoongiKhỏi, tôi ăn rồi
Min Yoongi chỉ hy vọng bữa cơm này kết thúc càng sớm càng tốt.
Thế nhưng, Park Jimin vốn dĩ không phải là một người dễ đối phó. Hắn điềm tĩnh nhận lấy menu, liếc qua một lượt, sau đó chậm rãi nói.
Park JiminNếu em đã nói như thế, chúng ta đành ở đây lâu một chút vậy
Ngược lại với cậu, thứ Park Jimin có chính là thời gian.
Min Yoongi tức giận nhưng không thể làm được gì, tùy tiện chọn đại một vài món rồi đẩy cuốn menu sang một bên, sau đó cúi gầm mặt xuống bàn chơi điện thoại.
Nhà hàng Park Jimin chọn quả nhiên rất chuyên nghiệp, ra món cũng rất nhanh, chưa đầy 30 phút cả bàn đã đầy ắp thức ăn. Min Yoongi tùy tiện ăn vài miếng đã kêu no rồi bỏ đũa xuống, dù sao ngay từ ban đầu cậu cũng không định ăn trưa.
Park Jimin đẩy chén súp bào ngư đến trước mặt cậu, không để ý đến sắc mặt đang tối sầm của đối phương, giọng điệu cứng rắn ra lệnh.
Park JiminBây giờ em phải húp hết chén súp này cho anh, không thì đừng hòng trở về bệnh viện
Min Yoongi không để bản thân phải chịu thiệt, cậu lập tức lên tiếng phản bác.
Min YoongiKhông ăn là không ăn, anh bị điếc hả?
Min YoongiPark Jimin, tôi nói cho anh biết, anh không có quyền ra lệnh cho tôi
Park Jimin thấy cậu gân cổ đáp trả cũng không hề tức giận, trái lại còn cười nhạt.
Park JiminTất cả những gì liên quan đến em đều thuộc về anh, bao gồm sức khỏe của em
Min Yoongi không nhịn được chửi đổng một câu, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp bởi vì tức giận liền trở nên vặn vẹo đến đáng sợ.
Min YoongiAi nói tôi là của anh?
Min YoongiKhông có sự cho phép của tôi, anh đừng có mà tự ý quyết định
Park JiminYoongi à, em nói vậy là không được đâu
Park Jimin điếc không sợ súng nhoài người ra phía trước mặt đối mặt với cậu, không quên nở một nụ cười thật tự tin.
Park JiminQuan hệ của chúng ta, không những rất thân mà còn… rất sâu nữa
Min Yoongi bị sự vô sỉ của hắn chọc đến phát điên, mặt lúc đỏ lúc đen, giận dữ hét lớn.
Min YoongiĐồ điên, đồ biến thái, đ*t cả lò nhà anh
Park JiminAi da, sao mà nói nghe đau lòng quá vậy, anh có bao nhiêu biến thái chẳng phải em là người rõ nhất hay sao?
Park JiminNếu bây giờ em không ăn hết chén súp này, anh cũng không ngại ở đây cùng em làm vài trò biến thái đó đâu
Park Jimin nói xong, nụ cười dần trở nên vô sỉ, mắt dáo dác quan sát tình hình xung quanh.